SPEAK UP 2019, LÊ HẢI ANH: “ĐẠT ĐƯỢC THÀNH TÍCH CAO KHÔNG PHẢI LÀ MỤC TIÊU DUY NHẤT CỦA CUỘC SỐNG”
Tôi xin được bắt đầu phần trình bày bằng một câu chuyện: Khi tôi còn nhỏ, tôi đã từng tưởng tượng rất nhiều về nghề nghiệp của mình trong tương lai. Ban đầu tôi mơ ước trở thành tiếp viên hàng không để có cơ hội được du lịch vòng quanh thế giới. Có một thời gian tôi lại muốn trở thành nhà văn nổi tiếng như J.K Rowling hay Rick Riordan để truyền cảm hứng cho các độc giả nhỏ tuổi. Lớn hơn một chút nữa, tôi lại có một ước mơ khá điên rồ là trở thành thủ môn trong đội tuyển bóng đá quốc gia. Nhưng rồi tất cả những ước mơ thời thơ ấu đã từ từ tan biến khi tôi lớn lên. Bạn có biết lý do vì sao không?
Tôi nhận ra rằng tiếp viên hàng không thì phải mảnh mai và cao ráo. Nhà văn thì phải kiên trì và sáng tạo để sáng tác những tác phẩm văn học hay. Cầu thủ bóng đá cũng cần phải ăn kiêng và tập thể dục mỗi ngày. Những khó khăn của mỗi nghề nghiệp đã ngăn cản tôi theo đuổi những ước mơ tôi từng ấp ủ.
Thay vì theo đuổi những mơ ước viển vông như vậy, tôi quyết định tập trung vào những mục tiêu thực tế hơn như cố gắng học tập để đạt được kết quả cao, để thi đỗ vào một trường cấp 3 tốt nhất ở Hà Nội và thậm chí là đỗ một trường đại học danh tiếng.
Đến nay khi bước sang tuổi 15, tôi chợt nhận ra rằng, tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian để hướng tới những mục tiêuvô nghĩa. Thay bằng việc chỉ tập trung vào học tập để đạt được điểm cao thì tôi nên dành thời gian cho những sở thích khác như đọc sách, chơi piano hay tìm hiểu thêm một ngôn ngữ mới. Tôi đã hiểu rằng đạt thành tích cao trong học tập không phải là mục tiêu duy nhất của cuộc sống.
Thật đáng tiếc, vấn đề của tôi cũng là vấn đề chung của các bạn trẻ hiện nay. Hệ thông giáo dục của chúng ta biến học sinh thành những người chỉ biết ghi chép bài, học thuộc và trả bài qua các kỳ thi. Thế hệ trẻ chúng ta đã dần mất đi khả năng sáng tạo, tính chủ động và niềm đam mê để theo đuổi những ước mơ thời thơ ấu. Điểm số đã trở thành yếu tố để đánh giá một đứa trẻ và người ta gọi đó là thông minh.
Xã hội chúng ta không cần những học sinh gọi là thông minh như vậy nữa. Chúng ta không cần những người chỉ biết đọc thuộc lòng bảng Tuần hoàn hay truyện Kiều. Chúng ta cần những luật sư công minh, những bác sỹ tận tâm, những nhà văn, nhà thơ có hoài bão và trên hết là những người có đủ đam mê, nhiệt huyết và nghị lực để chạm tới giấc mơ của họ. Đó là hy vọng của tôi cho tương lai. Xin cảm ơn!
Các bạn hãy bình chọn cho tôi bằng cách like và share video tại đây nhé! 20% điểm chung kết sẽ phụ thuộc rất lớn vào các bạn đấy!